TÔI LÀ AI
Chào tất cả các bạn, rất vui khi được gặp bạn ở đây.
Tôi là Võ Văn Nhật – NHẬT ORGAN, chính là người đã làm ra nội dung cho website này. Trước khi chúng ta đi thăm quan website thì các bạn có thể nán lại đây một chút để tìm hiểu về bản thân tôi. Hi vọng sẽ là niềm cảm hứng cho nhiều bạn.
Nếu bạn nào không thích đọc bài viết bên dưới thì có thể xem hai video sau đây giới thiệu về tôi. Đây là những video mà tôi đã được quay trong thời là sinh viên.
Một video là do chính các bạn sinh viên quay và một video là do đài truyền hình vtv quay.
CUỘC ĐỜI VÀ SỐ PHẬN CỦA VÕ VĂN NHẬT
VÕ VĂN NHẬT – SINH VIÊN KHIẾM THỊ KHÁT VỌNG ĐI TÌM ÁNH SÁNG
VÕ VĂN NHẬT – CON NGƯỜI ĐI LÊN TỪ TRONG BÓNG TỐI
“Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn”, có bao giờ bạn tưởng tượng đến một ngày khi cánh cửa đó khép lại không gian chỉ toàn màu đen tăm tối ? Đối với người khiếm thị như tôi để vượt qua điều đó là vô cùng khó khăn, không nhìn thấy ánh sáng chỉ cảm nhận bằng trực giác, đây cũng chính là điều không may đối với tôi và những người đồng cảnh ngộ. Từ đó, cuộc đời của tôi dường như bước sang một thế giới khác, một thế giới đầy những sự âu lo và trắc trở, một thế giới mà ở đó tôi không được sống như những người bình thường khác. Những khó khăn, thách thức trong cuộc sống của những người khiếm thị giống như những vết mảnh chai đã vỡ, càng bước càng đau nhưng thay vì tìm lối thoát tôi đã vượt qua nổi đau đó một cách đầy bản lĩnh.
Tôi sinh ra ở thành phố Đà Nẵng trẻ trung, năng động mà bất kì người bình thường nào cũng có ước mơ muốn được thể hiện, khẳng định bản thân.
Lúc mới chào đời tôi cũng bình thường như bao đứa trẻ khác, nhưng rồi số phận đã không mỉm cười khi tôi lên hai tuổi, sau khi có kết luận của bác sĩ: Đôi mắt tôi sẽ bị mù, mẹ tôi như chết lặng .Bắt đầu từ đó tôi đã tập sống tập thích nghi với bóng tối, quan trọng hơn là suy nghĩ của tôi đã thay đổi, không thể cứ ở đó mà than vãng, trách móc số phận . Con người không chọn được nơi mình sinh ra nhưng có thể chọn cho mình cách sống . Tôi phải sống vì mẹ, vì gia đình, vì mọi người .
Nổi khát khao được đến trường ngày càng cháy bỏng trong tôi khi nghe các bạn ríu rít rủ nhau đến lớp . Có câu nói rằng : “ Khi cánh cửa này khép lại thì sẽ có cánh cửa khác mở ra” . Cánh cửa mở ra trước mắt tôi chính là lúc tôi lên sáu tuổi và được vào học tại trường chuyên biệt Nguyễn Đình Chiểu thành phố Đà Nẵng . Đây chính là ngôi nhà thứ hai đã nuôi dưỡng, dìu dắt tôi vững bước trên con đường sau này .
Vào học ở đây tôi đã được thầy cô dạy bảo rất tận tình, tôi được tiếp cận, học hỏi được rất nhiều điều mà dường như ai cũng cho như là điều kì lạ . Tôi được học con chữ Braille – một ngôn ngữ thay cho ngôn ngữ chữ bình thường, giúp cho những người như tôi có thể học tập và giao tiếp ngoài xã hội, cộng đồng.
Đối với tôi được vào ngôi nhà này dường như là một luồng gió mới thổi vào tâm hồn, giúp tôi xóa tan đi những suy nghĩ lệch lạc đồng thời giúp mọi người có cái nhìn đúng đắn hơn đối với người khiếm thị.
Ở đây, tôi và các bạn cùng cảnh ngộ được học tập, vui chơi, giải trí như bao người bình thường, đó là niềm an ủi lớn nhất đối với tôi. Sang cấp hai và cấp ba, tôi phải rời xa ngôi trường thân yêu này để đến với một môi trường hoàn toàn mới . Niềm vui vỡ òa khi biết rằng tôi sẽ
được đi học, hòa nhập, tiếp xúc với các bạn bình thường nhưng đồng thời đó cũng là khó khăn lớn nhất đối với những người như tôi . Trong đầu tôi có hàng trăm câu hỏi không lời đáp, tôi cứ suy tư, trăn trở : Học tập đối với người khiếm thị như tôi đã khó nay phải học cùng với các bạn bình thường khác thì sự khó khăn ấy lại nhân lên gấp bội. Nhưng những câu hỏi đó đã sớm có lời giải đáp, ở đây tôi được các bạn giúp đỡ, được vui chơi, được đối xử như bao người bình thường khác. Tôi dường như đã bớt mặc cảm, tự ti hơn đối với xã hội, trong tiếng cười của mẹ đã nhẹ bớt đi sự lo âu, phiền muộn .
Học cùng các bạn lành lặn khác nhưng tôi tỏ ra không thua kém, tôi đã đạt được rất nhiều thành tích xuất sắc trong học tập của nhà trường.
Ngoài ra, tôi còn được học đàn organ, đàn Piano, đàn guitar và chơi các môn thể thao trí tuệ như cờ vua, cờ tướng, bóng đá. Tôi đã được tham gia vào những buổi biểu diễn ở các nhà hát lớn, các cuộc thi văn nghệ ở nhiều nơi, bên cạnh đó tôi còn tham gia vào đội bóng đá, đội cờ vua của trường. Tôi được đi thi nhiều giải đấu của học sinh khuyết tật toàn quốc, tất cả những thành tích mà tôi có được là cả một quá trình khổ luyện. Đó là tất cả mồ hôi, nước mắt, niềm tin, nghị lực của tôi.
Thật khó mà tin rằng từ một con người ngại giao tiếp sau khoảng thời gian học tập và rèn luyện ở trường, tôi đã có sự thay đổi tích cực, hoàn thiện bản thân hơn.
Đặc biệt thầy cô đã cho tôi tiếp cận với công nghệ thông tin thứ mà tưởng chừng như không bao giờ tôi có thể chạm đến được. Nhờ có phần mềm hỗ trợ tôi đã sử dụng tốt công nghệ thông tin, tôi dần dần tự mình đánh được những dòng văn bản, tự mình tra cứu thông tin trên internet, còn gì thú vị hơn nữa .Thời gian cứ trôi, cuộc sống của tôi đang thay đổi từng ngày từng giờ dù biết phía trước còn nhiều khó khăn thử thách đang chờ. Nhưng tôi tin chắc rằng “Tương lai thuộc về những người dám tin vào vẻ đẹp của những giấc mơ”.
Tôi là một người rất ham học, sau khi đã tốt nghiệp tại trường Đại học kinh tế Đà Nẵng, để tiếp tục nuôi dưỡng ước mơ về âm nhạc từ nhỏ của mình thì tôi đã tiếp tục hoàn thành xuất sắc khóa học nhạc tại trường Văn Hóa Nghệ Thuật.
Võ Văn Nhật – Niềm Cảm Hứng Từ Âm Nhạc
Sự hối hả trong cuộc sống bận rộn khiến con người luôn phải đối mặt với stress. Giải tỏa stress có rất nhiều cách nhưng phổ biến và hiệu quả nhất chính là âm nhạc. Bạn đã bao giờ tự đặt ra câu hỏi tại sao âm nhạc lại có sức mạnh khiến những cơn stress của chúng ta tan biến ? Các nhà khoa học đã nghiên cứu cho thấy âm nhạc có ảnh hưởng rất lớn đến cơ thể và cảm xúc của mỗi con người . Trên thực tế, đó là một lĩnh vực chăm sóc sức khỏe gọi là liệu pháp âm nhạc, dùng âm nhạc để chữa bệnh. Những hiệu ứng của âm nhạc sẽ khiến bạn không khỏi ngạc nhiên bởi sự kì diệu, sự biến hóa cảm xúc trong từng giai điệu . Âm nhạc còn giúp chúng ta có một tinh thần thật là thoải mái, là động lực để chúng ta làm việc một cách có hiệu quả hơn .
Đối với tôi là một người khiếm thị, âm nhạc đem lại cho tôi sức sống mảnh liệt, có âm nhạc đã giúp tôi tự tin, cũng chính là công cụ giúp tôi hòa nhập với cộng đồng một cách tốt hơn.
Nếu bạn yêu thích âm nhạc, chứng tỏ bạn đang có một “người đồng hành” cực tốt đó. Charles Darwin từng có lần nói rằng: “Nếu tôi có cơ hội được sống thêm lần nữa, tôi sẽ đưa ra một quy tắc đọc thơ và nghe nhạc ít nhất một tuần một lần”Hay như Albert Einstein tuyên bố: “Nếu tôi không phải là một nhà vật lý, tôi sẽ là một nhạc sĩ“. Còn Jimi Hendrix lại coi khái niệm âm nhạc như là “tôn giáo” của mình.
Tôi đã được người mẹ vĩ đại kể cho nghe rất nhiều mẫu chuyện về những tấm gương người mù vượt khó vươn lên tại Việt Nam cũng như trên toàn thế giới . Nhưng tôi rất thích những mẫu chuyện nói về những khả năng của người mù, đặc biệt là về lĩnh vực âm nhạc . Âm nhạc là một thứ vị thuốc rất kì lạ, từ nhỏ đến lớn mỗi khi tôi nghe những bài nhạc phát lên, dường như lòng tôi cảm thấy được xoa diệu rất nhiều . Âm nhạc đúng là một phương thuốc tinh thần đặc biệt, là một người bạn vô hình, quan trọng, đồng hành cùng mỗi cá thể trong sự thăng trầm cuộc sống.
Tôi có mong ước một ngày nào đó, tôi sẽ tự mình chơi được những bản nhạc trên các nhạc cụ ,và điều may mắn cũng đến với tôi . Khi tôi bước lên lớp 2, tại ngôi trường Phổ Thông Chuyên Biệt Nguyễn Đình Chiểu nơi tôi theo học có mở các lớp dạy đàn . Tôi đã đăng kí ngay vào lớp học đàn organ, đây là một loại nhạc cụ mà tôi rất yêu thích . Thật sự lúc đầu học đàn rất khó khăn, nhưng nhờ sự chỉ bảo tận tình của thầy cô tôi đã dần dần thích nghi được với cây đàn organ. Do có sự đam mê, bản thân luôn cầu tiến vươn lên nên dường như tôi tiếp thu các kiến thức mà thầy cô chỉ dạy rất nhanh . Và cũng nhờ đó tôi đã được lựa chọn tham gia vào đội văn nghệ của trường , tôi đã có nhiều cơ hội để thể hiện bản thân mình hơn, từ đó giúp tôi tự tin, tạo động lực rất lớn cho bản thân tôi phát triển .
Âm nhạc thật sự rất kì diệu, nó khiến cho chúng ta sống yêu đời hơn, giúp tôi phát huy được những khả năng bản thân khẳng định với xã hội “Tàn nhưng không phế”.
Bước lên đại học, dù tôi chọn ngôi trường theo học là trường Đại học kinh tế thiên hướng chủ yếu về kinh doanh nhưng âm nhạc vẫn là một thứ trong tim không thể tách rời đối với bản thân tôi . Hiện nay chính nhờ âm nhạc đã giúp tôi có được nguồn thu nhập ổn định để tự trang trải cho bản thân cũng như giúp đỡ cho gia đình.
Tôi đã mở hai loại hình lớp học đó là loại hình offline, online và cũng đã thu hút rất nhiều những học viên theo học, đặc biệt hơn các học viên tại lớp học của tôi đều là các học viên sáng mắt. Thật hạnh phúc biết bao, từ ước mơ chỉ là việc biết chơi nhạc cụ, nay tôi còn đem kiến thức truyền lại cho những người khác.
Ngoài ra tôi còn là một nhà sản xuất âm nhạc, đã hòa âm phối khí rất nhiều ca khúc cho những ca sĩ nổi tiếng và tôi cũng rất thường xuyên đi đánh đàn rất nhiều ở các phòng trà hay là các sự kiện đám tiệc, bởi vậy nên các học viên rất tin tưởng vào khả năng của tôi nên càng ngày số học viên đăng kí học tại lớp càng đông.
Âm nhạc không chỉ giúp tôi thay đổi bản thân rất nhiều, mà còn giúp xã hội có một cái nhìn tích cực hơn đối với bản thân tôi nói riêng cũng như người mù nói chung .
Có một câu nói rất hay rằng : “Âm nhạc là tiếng vọng của cảm xúc”. Chúng ta không thể nhìn thấy cảm xúc, không thể nghe, không thể ngửi, không thể nếm hay chạm đến cảm xúc mà chỉ có thể cảm nhận thôi . Một khi ta đã yêu thích một môn nghệ thuật đủ để ta cảm nhận được nó, ta sẽ nghe được tiếng vang vọng từ một cuộc sống đầy bí ẩn và khát khao đang mời gọi.
Cảm ơn “âm nhạc” luôn là một người bạn thủy chung, biết chia sẻ, giúp tôi sống sôi nổi hơn . Khi buồn, nó là liều thuốc xoa dịu nỗi sầu, làm tâm hồn nhẹ nhàng thanh thản . Khi vui, nó lại là chất xúc tác màu hồng tô vẽ xúc cảm, giúp tôi cảm nhận sâu sắc hơn vẻ đẹp của cuộc sống.
“Âm nhạc là vậy – là phép màu, cũng chính là cuộc sống!”
LỜI KẾT
Bạn nào mà đã đọc được tới đây thì tôi cũng khá phục đấy. Bài viết khá dài đúng không? Nhưng đó là những tâm sự chia sẻ chân thành nhất của tôi gửi đến các bạn.
Hi vọng qua câu chuyện của tôi, các bạn sẽ lấy đó làm động lực, niềm cảm hứng cho chính bản thân mình.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy bản thân thua kém những người lành lặn khác, tạo hóa thật ra rất công bằng. Con người không ai hoàn hảo, có chăng chỉ là họ đang đi tìm cái bóng núp sau vẻ hào nhoáng mà thôi.
Chúng ta hãy đi đến những nội dung tiếp theo của website nào!
Chúc các bạn có những trải nghiệm thật là thú vị.
Võ Văn Nhật – Nhật Organ